Phim nghệ thuật từ lâu đã bị mặc định là dòng phim kén khán giả, thường khó tiếp cận vì nội dung mang nặng tính triết lý, ẩn dụ và cách thể hiện đầy thử thách. Tuy nhiên, một thực tế đáng chú ý là khi các bộ phim này lồng ghép nhiều cảnh "nóng", chúng ngay lập tức thu hút sự quan tâm của các nhà phát hành, truyền thông và công chúng. Đây là một xu hướng không thể phủ nhận trong nền điện ảnh hiện đại.

Những tác phẩm như "Nymphomaniac" (2013) của đạo diễn Đan Mạch Lars von Trier, "Blue Is the Warmest Colour" (2013) của đạo diễn Pháp Abdellatif Kechiche, hay "Benedetta" (2021) của đạo diễn Hà Lan Paul Verhoeven đều là những ví dụ tiêu biểu cho thể loại phim sex nghệ thuật. Ngay từ khi còn trong quá trình sản xuất, những bộ phim này đã thu hút sự chú ý đặc biệt từ giới truyền thông và người hâm mộ điện ảnh. Khi ra mắt, chúng trở thành tâm điểm của các liên hoan phim lớn, nhận được những lời khen chê trái chiều từ các nhà phê bình, đồng thời cũng mang về nhiều giải thưởng danh giá.
Một trong những yếu tố khiến các bộ phim này trở thành chủ đề nóng là cách chúng khai thác đề tài tình dục với những cảnh "nóng" kéo dài, trần trụi và táo bạo. "Blue Is the Warmest Colour" kể câu chuyện về tình yêu đồng tính nữ, trong khi "Nymphomaniac" đi sâu vào thế giới của một người phụ nữ mắc chứng cuồng dâm. Cả hai phim đều gây tranh cãi không chỉ bởi nội dung mà còn bởi cách thể hiện tình dục trực diện trên màn ảnh.

Sự xuất hiện dày đặc của các cảnh "nóng" trong điện ảnh hiện đại có thể xem như một hệ quả tất yếu của xã hội. Khi những nội dung khiêu gợi tràn ngập trên Internet, âm nhạc, mạng xã hội, thì ranh giới giữa nghệ thuật và thương mại ngày càng trở nên mong manh. Điều này đặt ra câu hỏi: Liệu phim nghệ thuật có thực sự cần đến những cảnh "nóng" để truyền tải thông điệp, hay đó chỉ là một chiêu trò để thu hút khán giả?
Cần nhìn nhận công bằng rằng, dù bị chỉ trích, nhưng "Blue Is the Warmest Colour" và "Nymphomaniac" vẫn mang đậm tính nghệ thuật, phản ánh sâu sắc đời sống nội tâm nhân vật. Các cảnh giường chiếu không chỉ đơn thuần để phô bày cơ thể mà còn nhằm khắc họa cảm xúc, diễn biến tâm lý. Tuy nhiên, không ít khán giả và nhà phê bình vẫn bày tỏ quan ngại rằng điện ảnh đang khai thác yếu tố tình dục quá mức, khiến giá trị nghệ thuật của phim bị lu mờ.
Báo Telegraph từng nhận định rằng, việc đưa cảnh "nóng" đồng tính nữ vào phim đôi khi không xuất phát từ ý đồ nghệ thuật mà là một chiến thuật để thu hút khán giả, đặc biệt là nam giới. Dưới vỏ bọc của sự "tôn trọng nữ quyền", một số đạo diễn có thể đang tận dụng hình thể nữ diễn viên để tạo sự chú ý, thay vì thực sự khai thác chiều sâu tâm lý nhân vật.

Dù phim thành công về mặt giải thưởng, nhưng hai nữ diễn viên chính của "Blue Is the Warmest Colour", Léa Seydoux và Adèle Exarchopoulos, sau khi phim ra mắt, đã lên tiếng về những khó khăn họ phải đối mặt trên phim trường. Họ tiết lộ rằng đạo diễn yêu cầu họ đặt hoàn toàn niềm tin vào ông, thậm chí phải diễn xuất hết mình đến mức "mù quáng".
Những cảnh giường chiếu kéo dài đến 10 phút trên phim thực tế đã được quay đi quay lại trong 10 ngày. Nhiều cảnh khác phải thực hiện đến hàng trăm lần chỉ để có một thước phim ưng ý. Léa Seydoux từng thẳng thắn chia sẻ rằng cô cảm thấy như bị "tra tấn tinh thần" khi quay phim, còn Adèle Exarchopoulos thừa nhận có lúc cô cảm thấy mình như một "gái mại dâm" trên phim trường.
Bộ phim nhận được Cành Cọ Vàng tại Cannes, nhưng dư luận không ngừng tranh luận về việc đạo diễn Abdellatif Kechiche có đi quá xa trong việc khai thác hình ảnh nữ diễn viên hay không. Nhiều người cho rằng đây là một minh chứng rõ nét cho việc phim nghệ thuật ngày nay đang đi chệch hướng, khi quá tập trung vào yếu tố câu khách thay vì giá trị nghệ thuật cốt lõi.
Phim sex nghệ thuật – Lằn ranh mong manh giữa nghệ thuật và thương mại

Những tác phẩm như "Nymphomaniac" (2013) của đạo diễn Đan Mạch Lars von Trier, "Blue Is the Warmest Colour" (2013) của đạo diễn Pháp Abdellatif Kechiche, hay "Benedetta" (2021) của đạo diễn Hà Lan Paul Verhoeven đều là những ví dụ tiêu biểu cho thể loại phim sex nghệ thuật. Ngay từ khi còn trong quá trình sản xuất, những bộ phim này đã thu hút sự chú ý đặc biệt từ giới truyền thông và người hâm mộ điện ảnh. Khi ra mắt, chúng trở thành tâm điểm của các liên hoan phim lớn, nhận được những lời khen chê trái chiều từ các nhà phê bình, đồng thời cũng mang về nhiều giải thưởng danh giá.
Một trong những yếu tố khiến các bộ phim này trở thành chủ đề nóng là cách chúng khai thác đề tài tình dục với những cảnh "nóng" kéo dài, trần trụi và táo bạo. "Blue Is the Warmest Colour" kể câu chuyện về tình yêu đồng tính nữ, trong khi "Nymphomaniac" đi sâu vào thế giới của một người phụ nữ mắc chứng cuồng dâm. Cả hai phim đều gây tranh cãi không chỉ bởi nội dung mà còn bởi cách thể hiện tình dục trực diện trên màn ảnh.
Khi cảnh "nóng" trở thành tiêu điểm thu hút khán giả

Sự xuất hiện dày đặc của các cảnh "nóng" trong điện ảnh hiện đại có thể xem như một hệ quả tất yếu của xã hội. Khi những nội dung khiêu gợi tràn ngập trên Internet, âm nhạc, mạng xã hội, thì ranh giới giữa nghệ thuật và thương mại ngày càng trở nên mong manh. Điều này đặt ra câu hỏi: Liệu phim nghệ thuật có thực sự cần đến những cảnh "nóng" để truyền tải thông điệp, hay đó chỉ là một chiêu trò để thu hút khán giả?
Cần nhìn nhận công bằng rằng, dù bị chỉ trích, nhưng "Blue Is the Warmest Colour" và "Nymphomaniac" vẫn mang đậm tính nghệ thuật, phản ánh sâu sắc đời sống nội tâm nhân vật. Các cảnh giường chiếu không chỉ đơn thuần để phô bày cơ thể mà còn nhằm khắc họa cảm xúc, diễn biến tâm lý. Tuy nhiên, không ít khán giả và nhà phê bình vẫn bày tỏ quan ngại rằng điện ảnh đang khai thác yếu tố tình dục quá mức, khiến giá trị nghệ thuật của phim bị lu mờ.
Cảnh "nóng" đồng tính nữ – Từ nghệ thuật đến chiêu trò câu khách
Những năm gần đây, phim có cảnh "nóng" đồng tính nữ xuất hiện ngày càng nhiều, tạo ra cả sự quan tâm lẫn tranh cãi. Những bộ phim như "Blue Is the Warmest Colour" và "Benedetta" không chỉ gây xôn xao về nội dung mà còn đặt ra câu hỏi liệu yếu tố đồng tính nữ có đang bị lợi dụng như một công cụ thương mại.Báo Telegraph từng nhận định rằng, việc đưa cảnh "nóng" đồng tính nữ vào phim đôi khi không xuất phát từ ý đồ nghệ thuật mà là một chiến thuật để thu hút khán giả, đặc biệt là nam giới. Dưới vỏ bọc của sự "tôn trọng nữ quyền", một số đạo diễn có thể đang tận dụng hình thể nữ diễn viên để tạo sự chú ý, thay vì thực sự khai thác chiều sâu tâm lý nhân vật.
Nỗi khốn khổ của diễn viên khi đóng cảnh "nóng"

Dù phim thành công về mặt giải thưởng, nhưng hai nữ diễn viên chính của "Blue Is the Warmest Colour", Léa Seydoux và Adèle Exarchopoulos, sau khi phim ra mắt, đã lên tiếng về những khó khăn họ phải đối mặt trên phim trường. Họ tiết lộ rằng đạo diễn yêu cầu họ đặt hoàn toàn niềm tin vào ông, thậm chí phải diễn xuất hết mình đến mức "mù quáng".
Những cảnh giường chiếu kéo dài đến 10 phút trên phim thực tế đã được quay đi quay lại trong 10 ngày. Nhiều cảnh khác phải thực hiện đến hàng trăm lần chỉ để có một thước phim ưng ý. Léa Seydoux từng thẳng thắn chia sẻ rằng cô cảm thấy như bị "tra tấn tinh thần" khi quay phim, còn Adèle Exarchopoulos thừa nhận có lúc cô cảm thấy mình như một "gái mại dâm" trên phim trường.
Bộ phim nhận được Cành Cọ Vàng tại Cannes, nhưng dư luận không ngừng tranh luận về việc đạo diễn Abdellatif Kechiche có đi quá xa trong việc khai thác hình ảnh nữ diễn viên hay không. Nhiều người cho rằng đây là một minh chứng rõ nét cho việc phim nghệ thuật ngày nay đang đi chệch hướng, khi quá tập trung vào yếu tố câu khách thay vì giá trị nghệ thuật cốt lõi.